
Trong cái lạnh của một đêm tháng Chín ở Buenos Aires, gần một trăm nghìn con người đã đổ về sân vận động Monumental không chỉ để xem một trận bóng đá. Họ đến để tham gia vào một nghi lễ, một lời tri ân, và để chứng kiến chương cuối cùng trong một thiên anh hùng ca. Đó là đêm mà Lionel Messi, trong trận đấu chính thức cuối cùng trên sân nhà Argentina, đã dẫn dắt đội tuyển quốc gia đánh bại Venezuela 3-0 với tư thế của nhà đương kim vô địch thế giới.
Đó không chỉ là một chiến thắng, mà là một màn trình diễn đỉnh cao, một buổi tiệc bóng đá thịnh soạn. Messi, người có đôi mắt rưng rưng từ lúc khởi động cho đến khi quốc ca vang lên, đã biến những cảm xúc dồn nén thành nghệ thuật trên sân cỏ. Anh là kiến trúc sư trưởng cho chiến thắng, mở tỉ số bằng một pha dứt điểm tinh tế sau đường chuyền của Julián Alvarez, kiến tạo cho Lautaro Martínez nhân đôi cách biệt, và tự mình ấn định tỉ số 3-0 sau một pha phối hợp với tài năng trẻ Thiago Almada – một cuộc gặp gỡ mang tính biểu tượng giữa các thế hệ.
Trận đấu này là sự cô đọng hoàn hảo cho triết lý của đội tuyển Argentina dưới thời HLV Lionel Scaloni. Họ chơi bóng với sự tự tin của một tập thể vĩ đại, biết rằng sớm hay muộn bàn thắng cũng sẽ đến. Sức mạnh của họ không chỉ nằm ở tài năng cá nhân, mà ở một lối chơi tập thể dựa trên những đường chuyền. Dù vắng các trụ cột ở tuyến giữa như Alexis Mac Allister hay Enzo Fernández, cỗ máy vẫn vận hành trơn tru. Những pha bật tường, những cú chạm bóng một chạm đã trở thành bản sắc, một thứ vũ khí thẩm mỹ nhưng đầy hiệu quả để xé toang mọi hàng phòng ngự. Messi không chỉ là ngôi sao, anh là trung tâm của một vũ điệu tập thể, nơi anh vừa tận hưởng vừa nâng tầm các đồng đội.
Nhưng để hiểu hết ý nghĩa của đêm nay, người ta phải nhìn lại con đường dài và đầy chông gai của chính Messi với màu áo tuyển quốc gia. Đã có một thời gian dài, nỗi sợ hãi bao trùm lấy cả một dân tộc: nỗi sợ rằng thiên tài vĩ đại nhất của họ sẽ không bao giờ có được vinh quang tột đỉnh cùng đội tuyển. Những thất bại nối tiếp thất bại, những giọt nước mắt ở các kỳ World Cup và Copa América đã biến mối quan hệ giữa Messi và người hâm mộ quê nhà trở nên phức tạp, thậm chí đầy hoài nghi.
Người ta vẫn chưa quên hình ảnh Messi tại Copa America 2011, nơi anh bị chính các cổ động viên đội nhà la ó dù đã là cầu thủ xuất sắc nhất hành tinh. Nỗi sợ rằng ngày chia tay của anh sẽ mang vị đắng của sự tiếc nuối, chứ không phải màu vàng của chiếc cúp vô địch, đã từng rất hiện hữu.

Nhưng rồi lịch sử đã sang trang, đầu tiên là ở Maracana và sau đó là tại Lusail. Bóng đá đã công bằng với Messi và với dân tộc của anh. Và đêm nay, tại Monumental, là đêm của lòng biết ơn. Những người hâm mộ từng bảo vệ anh trước những lời chỉ trích và những người hâm mộ thế hệ mới của "thời đại TikTok", tất cả đã cùng nhau hòa chung một cảm xúc. Họ đến để cảm ơn người anh hùng vì đã biến những năm tháng đau khổ thành một kỷ nguyên huy hoàng.
Trong một khoảnh khắc trên khán đài, một người đàn ông 43 tuổi và cậu con trai 15 tuổi đã cùng nhau rơi lệ. Lần đầu tiên họ được thấy Messi bằng xương bằng thịt, một huyền thoại mà người cha đã dõi theo nửa cuộc đời, còn người con thì là cả tuổi thơ. Với họ, và với hàng triệu người Argentina khác, đây không chỉ là sự kết thúc của một trận đấu. Đó là sự khép lại của một kỷ nguyên vĩ đại trong lịch sử bóng đá, một kỷ nguyên không thể nào quên mang tên Lionel Messi.
Xem Thêm: AF88 - Tổng hợp các trang web soi kèo bóng đá uy tín nhất.